Tình Lụy Cho Nên
Sớm Bạc Ðầu
Có phải kiếp nào ta lỡ yêu,
Mà em chẳng nói một đôi điều?
Thử xem tình ái là vi diệu,
Của kẻ si tình mới biết yêu!
Sự thật là ta kẻ tính suy,
Dại khờ, say đắm, chẳng ra gì!
Tình yêu chỉ một chiều đơn lẻ,
Mà chẳng bao giờ dám nói chi!
Rồi để tình si sớm úa tàn,
Và tình yêu lỡ cũng ly tan.
Thấy người trong mộng càng diêm dúa,
Sắc đẹp bao giờ cũng chóng tan!
Ðất nước u sầu đất nước đau,
Ta người ôm hận mối tình đầu.
Ngu ngơ không biết tình yêu dấu,
Là thứ tình gì cho khổ đau!
Rồi một ngày kia cũng thấm dần,
Dẫu ta u muội cũng lần khân.
Thì ra tình ái là ai tính,
Còn chỉ riêng mình thêm khổ thân!
Ta biết giờ này em ấm êm,
Còn ta lạc lõng giữa màn đêm.
Xứ buồn, ta cũng buồn theo xứ,
Ai-oán cho mình, ai-oán thêm!
Thôi để mình ta chuốc nỗi sầu,
Còn hơn ấp ủ mối tình đau.
Có ta cũng thế, đời ai mặc!
Tình lụy cho nên sớm bạc đầu!
(Kiều Tử, 19.02.2000)
Vĩnh Liêm