NGƯỜI QUẢNG 

Vẫn hình dung người con trai xứ Quảng
Trên ghe bầu đứng chân thấp chân cao.
Ðôi tay dang trong dáng vẽ tự hào
Thách thiên hạ ai ân dày nghĩa trượng. (1)

Lời khoa đại nhưng thênh thang hào khí
Bởi là sông là núi đúc chân tình.
Nên dẫu có trên mười phương lưu lạc,
Vẫn không phai bản sắc của quê mình.

Từ câu đố của những người gái Quảng,
Về hiếu trung và nghĩa vợ tình chồng.(2)
Kẻ nam nhi phải làm sao giữ trọn,
Bên gia đình, bên tròn nợ non sông.

Nên từ đó người con trai đất Quảng,
Chân thành yêu và ghét cũng thật lòng.
Rất chất phát không màu mè đưa đẩy
Luôn thẳng ngay không thích chuyện lòng vòng. 

Có lẽ thế tính chúng tôi ưa cãi
Không vì hơn thua nhưng tại lý tình.
Những gương sáng ghi đầy trong sử sách,
Chung thủy một lòng nào ngại hy sinh.

Bởi từ đất dù chưa mưa đà thấm,
Nên rượu Ðào chưa nhấm đã say men.
Tim chúng tôi chứa chan tình biển rộng
Hồn căng đầy bao cảm xúc thơ văn.

Lòng mộc mạc nhưng tràn dâng nhã hứng
Vì văn chương là lời của trái tim.
Nên Ðất Quảng sinh nhiều người cầm bút
Rạng danh truyền từ thời cổ chí kim.

QUANG HUỲNH 
( 06/02/2002)

(1) Một dị bản của bài ca dao Ðất Quảng được Tần Hoài Dạ Vũ sưu tập được đã lưu truyền tại cửa biền Tư Hiền (Phú Lộc, Thừa Thiên): "Ðất Quảng Nam chưa mưa đà thấm,Rượu Hồng Ðào chưa nhấm đà say. Anh tới đây cất nón vòng tay; Em hỏi ba quân thiên hạ có ai ơn trượng ngãi dày như anh ?"

(2) Người con gái hỏi : "Chữ Trung, chữ Hiếu, chữ Hoà.Ðố anh ba chữ, anh thờ cha chữ nào?"
Người con trai đáp: "Ðể anh về lập miểu thờ vua; lập lăng thờ mẹ, lập chùa thờ cha.Chữ Trung, Chữ Hiếu, Chữ Hoà. Chữ Trung anh để thờ Cha, chữ Hiếu thờ Mẹ chữ Hoà thờ Em."