
Tôn
Thất Phú Sĩ
|
Ngựa
Hoang
Nhớ Rừng
Việt
Hải |
Ngựa hoang, tức mustang trong
Anh ngữ, vốn biểu tượng cho loài sinh vật sống hoà mình trong
thiên nhiên, ngựa hoang đẹp đẽ về dáng, dũng mãnh về sức, tình
tứ trong tình cảm như khi đôi ngựa hoang tình tự trong chốn
rừng xưạ Tích xưa bên Tàu kể rằng chiến mã xứ Hồ Nam bị
đày lên Hồ Bắc, chiến mã nhớ rừng xưa reo tiếng hí ai oán.
"Ngựa hoang vung sức băng
rừng
Tung hoành một cõi nghe từng vó câụ"
Khi nhập đề như vậy tôi
muốn ám chỉ nhà thơ Tôn Thất Phú Sĩ, một Sĩ quan Hải Quân
QL/VNCH, một nhà thơ đa tình trong văn chương, hồn thơ đa
cảm trong âm hưởng ướt át của thi ca Paul Verlaine, hay mang
chất lãng mạn của Jacques Prévert . Nào, ta hãy nghe Tôn
Thất Phú Sĩ (TTPS) trao tình thơ "Nỗi Nhớ":
" Nhớ em nỗi nhớ rất
lạ kỳ
Con tim đau nhói niềm chia ly
Đôi lúc hình như muốn nghẹt thở
Nhìn trời nắng đẹp tưởng trời mưa"
Rồi TTPS tình tứ hơn khi
cất nỗi nhớ người yêu trong hương thơm nơi vườn thơ
của anh:
"Tôi đem nỗi nhớ cất
trong vườn
Rực rỡ mùa hè hoa ngát hương
Thế mà bổng chốc bầu không khí
Một nửa phai tàn nửa héo hon
Nỗi nhớ hình như biết thì thầm
Nghe lòng dào dạt tiếng yêu đương
Nhưng sao chợt thấy như hờn ghét
Dù biết dối lòng tôi vẫn thương"
Trong bài "Bâng Quơ",
những ý tưởng tình thoáng thơm hương phấn, và khi tình thăng
hoa để tình đến cho hồn rung theo gió:
"Em ngồi xoã tóc dáng
Liêu Trai
Hong nắng bờ vai nghiêng nghiêng gầy
Bức tranh lụa thoáng thơm hương phấn
Bướm ngẫn ngơ vờn rũ cánh bay
Cứ để cho hồn rung theo gió
Cho tình vời vợi đến trong mơ
Ðừng ngăn con suối vào sông rộng
Mà nghẽn dòng xuôi nước vỡ bờ "
Ta hãy nghe bài "Nụ Hôn
Học Trò", nhà thơ nhắc nhớ nụ hôn vụng dại của thuở
thiếu thời, khi đoá Quỳnh hé nhuỵ như bờ môi e ấp, bồi
hồi của mối tình nhiều vấn vương:
"Nhớ làm chi một nụ hôn
Vụng về ngày đó nụ hôn mất rồi
Chỉ còn sót lại trong tôi
Bờ môi hồng nhạt bồi hồi xa xôi
Trường xưa lớp cũ một thời
Đoá hoa Quỳnh thắm một đời vấn vương
Người đi để lại mùi hương
Tôi về ngậm ngải tìm hương đốt trầm
Mối tình tôi rất lặng câm
Một mình mình biết dư âm thuở nào
Lên rừng xuống biển lao đao
Nụ hôn ngày đó đi vào thiên thụ"
Nhà thơ TTPS chuyên chở
những lãng mạn yêu đương, khi mà có anh và có em như bài tình
thơ mang tên "Anh và Em":
"Anh yêu em mối tình
tự nhiên
Như dòng sông xuôi về với biển
Qua mùa đông mùa xuân lại đến
Sau cơn mưa trời chợt hồng lên
Em yêu anh , em mơ tương lai
Như nụ hoa đến ngày kết trái
Hoàng hôn xuống chim bay về tổ
Máu tuần hoàn rồi trở về tim"
Thượng đế sinh ra người
thi sĩ để họ sống vì yêu, chết vì yêu, từ nhịp đập của
con tim họ chỉ thổn thức cho những nhớ nhung, nhưng u hoài trong
tình trường, và đó là cá tính của người làm thơ và say thơ:
"Làm sao quên làm sao quên
được
Những ngày anh đưa em đi học
Trước cổng trường trao nụ hôn vội
Hai đứa thập thò sợ ai hay
Nhớ em anh thấy lòng ấm áp
Buổi sáng chở em trên xe đạp
Kể nhau nghe chuyện tình trong nắng
Nắng đẹp lòng em chói mắt anh"
Anh nhớ em như sợi tình kéo
dài nhưng rong ruổi em nhớ anh của ngần ấy anh nhớ em:
"Nhớ anh, em thường
ngồi lặng thinh
Tóc em dài bềnh bồng theo gió
Từng sợi buồn em gọi tên anh
Sương trên cành tưng giọt mong manh
Anh với em là loài hoa dại
Mà sao yêu nhau đến la thường
Đêm về ta nằm ôm gối mộng
Mắt môi xao xuyến một mùi hương"
Chiều nay vắng em, anh cô
đơn trong quán cà phê của phố xá Paris lên đèn lộng lẫy, nhưng
sao trong anh hồn dâng nỗi buồn không tên lạ lẫm, hay vì anh
nhớ em vô vàn:
"Chiều nay bên góc cà
phê nhỏ
Giữa phố Paris đẹp muôn màu
Anh thấy hình em trong đáy cốc
Chập chờn xoả tóc đợi người mợ"
Nhớ em, rồi nhớ bao kỷ
niệm trao nhau của sân ga metro, của chiều dìu nhau dọc bến sông
Seine, nỗi nhung nhớ mà ngập hồn tương tư để nhà thơ buông
thơ qua bài "Tương Tư":
"Ðêm về ôm gối chiêm bao
Ngàn thương trăm nhớ dạt dào tình xưa
Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa
Lời anh ngọt mật cho vừa lòng em
Giọt rơi từng giọt bên thềm
Như ru em ngủ êm đềm tin yêu
Anh đi hứa hẹn thật nhiều
Bóng anh như áng mây chiều ngừng trôi
Hay là anh lổi hẹn rồi
Bước chân phiêu lãng anh còn đam mê
Anh đi để lại trăng thề
Màu trăng kỹ niệm bên hè đêm nao..."
Em yêu dấu, anh vói tay mở
cửa trăng vào, mảnh trăng tan vở xanh xao cõi lòng, bây giờ
trời đã lập đông; Em à, nửa như khói ám, nửa trông lạnh lùng,
ta ghét thương cao vút song song hay ta lại sợ ngày mai ấy không còn
để yêu,...
Em của ngày cũ thương nhớ, còn đâu kỷ niệm xa xăm chợt
hiện về, để cho đường lên đỉnh núi cheo leo, để đường
ra cửa biển sóng reo rì rào:
"Hồn em anh bỏ đường nào
Vỡ toang từng mãng nghẹn ngào chơi vơi
Tương tư tím một góc trời
Mây xa lạc gió một đời nhớ anh."
Je taimé pour toujours ! mãi mãi
cho em. Cho em bao ngày cũ, của thuở hẹn hò, của ngày xưa tuổi
mộng của dĩ vãng dáng yêu, em còn nhớ bài thơ "Ngày Xưa Yêu
Dấu":
"Ngày xưa em không làm
thơ
Vì anh là cả bài thơ trong hồn
Tình em sương khói cô thôn
Chập chờn ẩn hiện một dòng sông xanh
Giọt mưa còn đọng trên cành
Là giọt nước mắt để dành cho nhaụ"
Paris vào Xuân, vườn hồng
tươi thắm, đôi yến bay lượn bên nhau để tháng 3 khi vào mùa
yêu thương ta trao nụ hôn bên hông giáo đường như bài thơ
"Tháng Ba Paris":
"Châu Âu tháng ba buồn
Lòng Paris lao đao
Chuông Giáo đường thanh thoát
Cầu nguyện Chúa trên cao
Cho bình yên dưới thế
Hoa nở theo gót chân
Nắng vờn trong mái tóc
Tiếng nói cười quen thân"
Ta bên nhau phố xá chan hoà
khúc hoan ca mừng Xuân, trong nỗi xôn xao của Paris trong tầm mắt,
nhưng Sài Gòn khuất dạng quê hương trông niềm mong đợi:
"Bỗng Paris bừng dậy
Khúc nhạc vui chan hoà
Điệu vũ mừng xuân mới
Người Paris xôn xao
Sài Gòn tôi rất xa
Paris tôi rất gần
Nửa hồn tôi trông đợi
Nửa hồn tôi thiết tha"
Ta đi giữa phố người sao
như trong nỗi ngậm ngùi của quê hương trăn trở cách xa, nơi đó
ta có Sài Gòn bao nụ tình xanh với thương xá Tam Đa, có Huế
của ngày nào ta đi ngang phố chợ Đông Ba, của những nỗi nhung
nhớ em, dồng nghĩa với nhung nhớ quê hương; Ôi, quê hương
trong tiềm thức cũ:
"Dòng sông Seine hai ngả
Tôi chơi vơi đi tìm
Ngả nào về Gia Hội
Ngả nào về Đông Ba
Lòng tôi vẫn nhung nhớ
Đời tôi vẫn bơ vơ
Quê tôi chừ đâu nhỉ ?..."
Mặc dù xa cố quốc đã lâu, nhà thơ TTPS mang bao hồn thơ nhung
nhớ chốn cũ, như ngựa hoang nhớ rừng xưa, hay chiến mã khóc
khi xa Hồ Nam để dâng sầu tâm tư ngựa hoang, Mustang de Paris, để
mãi mãi thổn thức lời thơ xao xuyến rừng xưa, hay như nhà thơ
đi giữa Paris vẫn mang con tim của Sài Gòn, của Huế xưạ Tôi
đọc bao bài thơ của Mustang de Paris, tôi cảm thấy thơ anh gần
gủi của nét đẹp quê hương, khi mà nỗi cảm xúc chứa chan dâng
sóng dạt dào của biển Tiên Sa, của Nha Trang,của phố xá Mỹ
Tho, của Đông Ba, của Gia Hội,... Đó là "Ngựa Hoang Nhớ
Rừng", Mustang de Paris, nhà thơ Tôn Thất Phú Sĩ, người bạn
văn thơ của tôi đóng góp hằng trăm bài tình thơ cũng như thơ
ca ngợi quê hương trong vườn hoa thi ca của văn học sử Việt
Nam. Tôi viết những dòng này cho anh, Mustang de Paris.
Việt Hải
Los Angeles