Nằm Trong Huyệt Lạnh
Thử
tưởng tượng, thân nằm trong huyệt lạnh,
Khắp
tứ bề khép kín bởi keo dai.
Ôi! C̣n
đâu thể xác với h́nh hài!
Mà
trước đó mọi người đều khen
đẹp.
Trong
huyệt lạnh ta nằm – thân xẹp lép,
Chỉ
c̣n đầu là phần cứng mà thôi.
Trái tim
ta đă ngưng đập lâu rồi,
Nên trí óc
cũng không c̣n suy nghĩ.
Thế
là hết! Ta không c̣n phân trí,
V́
việc đời, việc nước, với tha nhân…
Dù cho ta
có được nấm mộ phần,
Mộ
phần đó chỉ phủ trùm huyệt lạnh!
Đời
là thế! Sống là điều bất hạnh,
Chết
đi rồi, thân thể trở thành tro.
Nghiệp
cưu mang chỡ khẳm một con đ̣,
Con
đ̣ đó nên quay về Bến Giác.
Nếu
không thế, th́ thân vùi trong cát,
Để
ngh́n năm hứng chịu gió sương mưa…
Thân ra
tro, nhưng Nhiệp Chướng có thừa,
Nên không
thể phiêu bồng nơi văng cảnh.
Th́
đừng trách sao cuộc đời bất hạnh,
Bất
hạnh nào quấn quít lấy thân ta?
Nghiệp
Chướng kia là h́nh ảnh hồn ma,
Cứ
vất vưởng nơi cơi trần ô trọc.
Thế
mới biết, chết vẫn c̣n cô độc!
(Đức
Phố,ngày 1 tháng 12 năm 2004)