Những Nét Chấm Phá Diễm T́nh Của Thơ Việt Hải

Vũ Tiến Thăng

 

Một đôi t́nh nhân ngồi kề bên nhau trong một đêm đầy sao sáng, chàng và nàng cùng nh́n theo hướng những v́ sao, giải ngân hà dầy đặc vây kín toàn những sao và sao, chàng yêu nàng tha thiết đă nh́n bầu trời bỏ quên hết các v́ sao khác mà chỉ thấy có bốn v́ sao thật sáng, thật nồi bật nên đă nói với người yêu rằng: “Trên trời có bốn ngôi sao, hai ông lạc mất phương nào, c̣n hai ông nữa rơi vào mằt em”. Nàng thích chí cười tươi. Những mặn nồng ân ái đang nồng cháy trong tim hai người.  Đó là chuyện dân gian kể về cặp t́nh nhân trong văn chương b́nh dân. Nhưng ở đây chúng tôi muốn nói đến những áng thơ trữ t́nh của nhà thơ Việt Hải. Những nét chấm phá diễm t́nh của thơ anh, người thi sĩ đă sáng tác rất nhiều thơ đủ mọi thể điệu, thơ anh nhẹ nhàng như cánh bướm lượn giữa vườn hoa xuân tươi thắm, nó mượt mà như nhung lụa, nhẹ nhàng như gió ru mùa thu đang về. Ta hăy nghe Việt Hải kể về đôi mắt người yêu của anh, nó không những chỉ đơn giản có hai v́ sao lọt vào đôi mắt em, mà trái lại đôi mắt em c̣n có cả “ngàn sao lấp lánh cho đời anh yêu” trong bài thơ “Đôi Mắt Em” dưới đây:

Mắt em là bể hồ thu,
Gió ru bể mộng vi vu nỗi sầu,
Mắt em ướt lệ mưa ngâu,
Ngước lên chút nữa cả bầu trời trong,

Mắt em như đóa hoa hồng,
Như hoa chớm nở trong ḷng mắt nai,
Mắt em đă khóc v́ ai ?
Ồ , sao mắt khóc giọt dài, giọt rơi,

Mắt em tinh tú trên trời,
Ngàn sao lấp lánh cho đời anh yêu,
Mắt em tuyệt diễm mỹ miều,
Để anh hôn mắt nói nhiều yêu em.

(Đôi mắt em - Việt Hải)

Cả ngàn sao lấp lánh trong mắt người yêu, nhưng nỗi đa t́nh của người thi sĩ vẫn chưa thoả măn, thế nên thi sĩ c̣n nhớ, và nỗi buồn tâm tư xuất hiện trong ḷng người thi sĩ để chàng phải đợi chờ ṃn mỏi, chàng thi sĩ đứng ngồi không yên v́ chờ măi mà chẳng thấy bóng dáng người yêu đâu cả, thi sĩ than vắn thở dài:

Chiều nay chẳng gọi em đâu,
Đêm nay xao xuyến t́nh sầu riêng anh,
Nhớ nhiều cố gượng làm thinh,
Biết ai hiểu được t́nh ḿnh bơ vơ ?

Nhớ người, người măi làm ngơ,
Người ơi, sao nỡ ơ thờ thế sao ?
Chiều nay gió nhẹ mây cao,
Nghe hồn tư lự xôn xao thẫn thờ,

Đêm thâu thức giấc mộng mơ,
Không gian hiu hắt đợi chờ vấn vương,
Cầu Trời nối nhịp uyên ương,
Cho anh gặp lại đỡ vương vấn ḷng.

(Nỗi nhớ chờ mong - Việt Hải)

Trong t́nh yêu có những phút giây mặn nồng, cái phút giây của t́nh yêu nồng nàn trong ca dao Việt Nam mô tả:

"Yêu anh từ thủa xuân th́

Yêu anh quên lăng đường đi lối về"

(Ca dao VN)

Trong ư tưởng như thế nhà thơ sáng tác bài tả cái giây phút nhớ người yêu, lời thơ lắm trau chuốt, lắm nồng nàn:

Choàng vai ôm lấy yêu thương,

Cho ta ngày cũ vấn vương tơ ḷng,

Nhớ em má thắm môi hồng,

Nhẹ hôn tóc xơa bềnh bồng say mê,

Tiếng cười như vỡ pha lê,

Ái ân che khuất đường về chiều xưa,

Gió lay khung cửa đong đưa

Thân trao môi gửi say sưa t́nh nồng,

Long lanh ánh mắt tỏ ḷng,

Cho anh sống lại giấc mộng chiều xưa.

(Phút giây chạnh ḷng - Việt Hải)

 

Ánh nắng lung linh cho nàng ngủ say khi chàng thi sĩ làm thơ ca ngợi chỉ v́ giấc ngủ cho người t́nh trong bài t́nh thơ nắng về chia giấc ngủ làm hai khi kẻ thức ngắm người yêu, người ngủ say sưa:

 

Em về giọt nắng lung linh,

C̣n đâu một bóng gợi t́nh riêng ta,

Ta nghe hồn ngỡ chia xa,

Lung linh bóng xế chiều tà bên hiên,

Em về giấc ngủ b́nh yên,

Ngủ say quên hết ưu phiền hôm nay,

Nắng chia giấc ngủ làm hai,

Em say, ta thức có hay hỡi nàng,

Cầu trời giấc ngủ miên man,

Cho em giọt nắng an nhàn say sưa.

( Giọt nắng lung linh - Việt Hải)

 

Nhà thơ Việt Hải thường nói về giấc ngủ của người t́nh trong thơ của anh. Những lời t́nh tự ngọt ngào đó được tŕnh bày trong bài như sau:

Đêm về gió lạnh mưa bay,

Ru em điệp khúc đắm say chân thành,

Lời ru khe khẽ t́nh anh,

Bờ mi khép kín an lành ngây thơ,

Cho em gối mộng lời thơ,

Để anh ngâm khúc đơn sơ nồng nàn,

Ru em giấc điệp b́nh an,

Để anh mi nhẹ, để nàng say sưa,

Bên ngoài trời đă thôi mưa,

Cho vừa khúc hát, cho vừa lời ru.

(Ru em t́nh nồng - Việt Hải)

 

Thi sĩ thường mượn rượu giải sầu, họ say trong nỗi nhớ người t́nh, khiến cho biên giới giữa rượu say hay t́nh say chỉ c̣n là biên cương khó phân biệt:

Chiều nay chợt nhớ em yêu,

Tóc huyền óng ả mỹ miều thướt tha,

Mắt t́nh tư lự tim ta,

Dù say hay tỉnh chỉ là yêu em,

Đêm nay say đắm đến thèm,

Rượu chưa quá chén say mèm hồn ta,

Hỏi trời có thấu t́nh ta ?

Buộc ta xa cách chẳng thà t́nh say.

(Cơn say t́nh ái - Việt Hải)

Nh́n người yêu say sưa trong giấc điệp, nhà thơ mô tả nét đẹp của người thương để ước mong được bên em trọn đời:

Em về giấc ngủ cô đơn,

Để anh thao thức, chập chờn dêm thâu,

Da em là lụa Tô Châu,

Mắt em như thể trân châu ngọc ngà,

Môi hôn má thắm mặn mà,

Hoa đăng nét mặt thật thà ngây thơ,

Em ơi hăy ngủ như mơ,

Anh ru em ngủ đơn sơ miệt mài,

Say mê giấc mộng thiên thai,

Cho anh ước nguyện chọn ngày cưới em

(Giấc ngủ cô đơn - Việt Hải)

Nhưng thương thay cho chàng v́ người yêu của chàng đă cất bước sang ngang chàng vừa buồn vừa lo mà đến mười nỗi lo th́ quá là nhiều:

 

Một lo nhớ phượng nhớ loan

Hai lo con gái đang xoan lỡ th́.

Ba lo phụ mẫu một bề

Bốn lo em chửa lấy ǵ được yên.

Năm lo em hăy c̣n phiền

Sáu lo em chửa được yên cửa nhà.

Bảy lo em lấy chồng xa

Tám lo em để mẹ già anh nuôị

Chín lo đồng đất nước người

Mười lo đi ngược về xuôi một ḿnh

(Ca dao VN)

 

Nên nhà thơ Việt Hải lại ước rằng: “Phải chi em đừng có chồng, c̣n anh đang c̣n cô đơn...”

 

Phải chi em có chồng xa anh đă không giận

Bởi em lấy chồng gần như lửa cận mái hiên 

(Tục ngữ VN)

 

Sự nuối tiếc đó khiến chàng thi sĩ Việt Hải tâm sự trong bài “Phải chi ..”.

Phải chi em đừng có chồng ?
Anh van nắng sớm ươm hồng đôi môi,
Muôn hoa đua nở nơi nơi,
Xin tia nắng sớm nhạt soi má đào.

Phải chi có phép nhiệm mầu ?
Anh xin hóa phép trăng sao sáng ngời,
Thiên thần tinh tú gọi mời,
Thiên thai giấc mộng em đời bên anh.

Phải chi tạo hóa, cao xanh
Muôn chim vui hát trên cành yêu đương ?
Cho em dạ khúc uyên ương,
Vạn viên ngọc quư lót đừơng em đi. 

Phải chi em đến xuân th́ ?
Cho anh duyên nợ trăng thi tơ ḷng,
Cho anh hóa phép thần thông,
Biến ta duyên thắm phụng long trùng phùng.

(Phải chi  -  Việt Hải)

 

 

Những băn khoăn lo lắng hay bồn chồn v́ người yêu đă sang ngang “ai sui con sáo sang sông, để cho con sáo sổ lồng nó bay”, nhà thơ đa t́nh Việt Hải đă có những nét chấm phá ngoạn mục trong bài “Ước ǵ.”

Ước ǵ anh đến hôm nay,
Sao anh cứ hẹn ngày dài đến đêm ?
Ḷng buồn thấp thỏm chờ thêm,
Sao anh không đến cho đêm bớt dài ?

Ước ǵ anh lại ngày mai,
Sao đêm lấp lánh cho hai đứa ḿnh,
Anh đem một chút th́nh ĺnh,
Sao hôm soi sáng cho ḿnh có nhau.

Ước ǵ anh đến tuần sau,
Trà sen em ướp trao nhau môi mềm,
Cho em đôi chút êm đềm,
Trà hương thơm ngát cho mềm môi nhau.

Ước ǵ anh đến ngày sau,
Trao t́nh như nỗi khát khao đợi chờ.

(Ước ǵ  -  Việt Hải)

Người thi sĩ đa t́nh ấy đă thất t́nh, ngồi buồn một ḿnh trong căn gác trọ, nh́n qua song cửa thấy những cơn mưa đổ xuống, mưa tầm tă như không dứt, mưa ngoài trời hay mưa trong ḷng. Chàng nhớ lại một ngày nọ xa rồi, chàng đă lau mắt lệ người yêu tủi hờn lă chă tuôn rơi, hôm ấy nàng hờn mát v́ chàng không chiều nàng xuống phố ăn kem v́ trời mưa rơi tầm tă nên nàng khóc. Hôm nay mưa ngoài trời mà chàng lại tưởng “Mưa trong mắt em” thật xót xa, thật tội nghiệp:   

Hôm nay trời bỗng trở mưa,
Mưa, từ lâu lắm nhưng chưa trở về,
Mưa rơi nặng hạt lê thê,
Cho mắt em ứơt như lệ t́nh rơi,

Yêu em, anh đă lắm lời,
Lời thơ tha thiết để khơi nỗi ḷng,
Nhớ mưa anh nhớ viễn vông,
Nhớ em anh nhớ môi hồng em trao,

Thấu hồn một thoáng mưa rào,
Tâm tư man mác hôm nào ái ân,
Đợi mưa tí tách ngoài sân,
Rèm mi anh ngắm ân cần mắt nai,

Mưa ơi, mắt khóc v́ ai ?
V́ ai em khóc mắt cay cuộc t́nh,
Nh́n em tóc xơa thật xinh,
Thơ anh đề tặng t́nh ḿnh chiều mưa.

(Mưa trong mắt em - Việt Hải)

***

Phải nói rằng tôi rất mến thơ Việt Hải. Khi th́ nó như lời trăn trở chơi vơi trong đêm thâu, khi th́ thổn thức như lời cầu xin, như van nài thật dễ thương với người t́nh của anh. Thơ anh phần nào nghe như thơ Nguyễn Bính của tương tư hay như thơ của Xuân Diệu của nỗi lăng mạn đơn côi. Nói về thơ trữ t́nh của thi sĩ Việt Hải th́ nhiều lắm, tôi chỉ mạo muội đơn cử vài ví dụ tiêu biểu dăm vài bài để minh chứng những nét chấm phá đa t́nh của chàng thi sĩ tài hoa đă xử dụng thể thơ lục bát một cách tài t́nh mà lại rất có hồn, không quá cứng cỏi, nhưng cũng không quá bi quan yếm thế.  Trái lại sự lạc quan hay hạnh phúc lại được t́m ra trong ư tưởng ở phút cuối trong nhiều bài anh làm. Và rồi đích cuối cùng sự xử dụng từ ngữ thật chỉnh khiến người đọc lâng lâng tâm hồn để rung cảm với lời thơ của thi nhân. Tôi thầm nghĩ cứ theo hướng đi này nhà thơ Việt Hải sẽ c̣n tiến xa hơn nữa để chiếm trọn tâm tư của khách sành điệu yêu thơ.

Vũ Tiến Thăng, Houston