TRẦN CHUNG NGỌC-
SỰ NGÂY THƠ CỦA MỘT MẸ MÌN.
Trước khi được hầu chuyện với
Ông Tiến Sĩ Trần Chung Ngọc, tôi xin nói rõ tôi là một Phật
tử; theo Phật vì tính nhân bản của đạo Phật; vì đạo Phật
đã gắn liền với dân tộc. Sỡ dĩ phải nói lên điều nầy trước
tiên vì để tránh bị gán ghép
là " hiếu sát,hiếu chiến, cuồng tín ".
Ðã từ lâu tôi có ý viết một số
nhận xét của mình về ông Trần Chung Ngọc. Tôi cũng đọc một
số bài viết và sách của ông - ông viết về Kitô giáo rất công
phu, công trình nghiên cứu tìm tòi tài liệu nghiêm túc. Thế nhưng
những ý kiến, luận cứ có tính cách chính trị, nhận thức văn
hóa của ông thì nhiều khi ấu trĩ
; tôi sẽ đề cập đến sau đây.
Ðầu tiên về bài " Vạch trần
âm mưu đánh phá Phật giáo ở Nam Cali" của ông đăng trong
Phật Giáo Việt Nam của sư Mãn Giác. Mở đầu ông viết
"...Nhiều nhà lãnh đạo tinh thần thuộc các tôn giáo đã
được mời để nói lên tiếng nói của mình cho người Mỹ và đất
nước Mỹ biết quan điểm tôn giáo của họ về cuộc khủng bố
". Ông nói đến thiền sư Nhất Hạnh cùng được mời. Tuy nhiên
ông không cho biết rõ là chính phủ hay tổ chức nào mời. Riêng
ông Nhất Hạnh thì theo tin trên báo là do một nhóm tàn dư phản
chiến Mỹ mời và ông đã bỏ ra hàng chục nghìn đô la để đăng
bài trên New York Time. Chung Ngọc lại còn nói thêm- một cách móc méo-là
không thấy mặt các vị chức sắc bên Kitô giáo hay những người
nổi tiếng chống Cộng và " Hòa Thượng tự phong và tự do liên
tôn ve vuốt Thánh giá" " hay hòa thượng tự phong và tự
tung tự tác ở cổng Như Lai". Ðương nhiên nhóm phản chiến
Mỹ sẽ không bao giờ mời những vị mà ông đã kể vì họ sẽ
không bao giờ đứng về phe khủng bố mà lên án Mỹ như Nhất
Hạnh đã làm.Ông Chung Ngọc đã tỏ ra lỗ mãng khi nói đến hai Hòa
thượng mà ông gọi là "tự phong" .Xin hỏi ông Chung Ngọc,
bài " Vạch trần âm mưu ..." của ông tôi đọc ở tập
san Phật Giáo Việt Nam của sư Mãn Giác và ông nầy đã thường xưng
là Hòa thượng; đồng thời đứng dưới danh xưng Giáo Hội Phật
Giáo Việt Nam Thống Nhất Tại Hoa Kỳ và Tổng Hội Phật Giáo
Việt Nam tại Hoa Kỳ là ai công nhận, ai bầu ,ai tấn phong hở ông
Chung Ngọc. Riêng hai Hòa Thượng mà ông gọi là " tự phong"
đó xin ông chứng minh cho chúng tôi thấy các vị ấy "tự
phong" ra làm sao?
Ông dẫn chứng sai bài "Kẻ thù
Ta" là một bài Tâm ca của Phạm Duy chứ không phải của
Trịnh Công Sơn đã viết; dù đây là việc nhỏ nhưng cũng cho
biết kiến thức tổng quát của ông chẳng có là bao nhiêu. Câu
mở đầu của bài hát là "Kẻ thù ta đâu có phải là người,
giết người đi thì ta ở với ai. Kẻ thù ta tên nó là gian ác, tên
nó là vô lương , tên nó là hờn căm, tên nó là hận thù..."
khi trích dẫn nên trích trọn ý của tác giả muốn nói xin
đừng cắt xén để bóp méo theo ý mình .Ông viết "...con người
đúng nghĩa là con người,
chứ không phải là những kẻ đầy thú tính , hiếu chiến, hiếu
sát, mang thân hình con người".Theo như ông viết thì bọn
Cộng Sản , phát xít, bọn khủng bố trong tổ chức của Bin Laden
chỉ " mang thân hình con người " chứ đâu có phải là
" con người đúng nghĩa'' có phải thế không? Nếu đúng như
thế thì trừng trị bọn chúng đâu có phải là "giết người
".
Ông chê nhiều người dốt tiếng Anh
nên dịch lời của Tiền sư (tôi xin được bớt đi một chữ
"h") VÔ HẠNH (từ đây trở đi tôi xin gọi thế vì
theo tinh thần Bát Nhã thì Nhất Hạnh hay Vô Hạnh cũng là một không
khác ) không đúng.Trong nguyên văn của Vô Hạnh Bến Tre được
viết là city và ông đã dịch là Tỉnh. Chi tiết nầy đã cho chúng
ta thấy cái dốt của ông Chung Ngọc.Dốt hoặc cố ý lấp lửng
để người đọc hiểu sai lạc. Ngày trước 75 Bến Tre là một
thị xã nằm trong Tỉnh Kiến Hòa, do đó nếu nói vài du kích xâm
nhập thị xã Bến Tre là đúng nhưng nói xâm nhập tỉnh Bến Tre (phải
gọi là tỉnh Kiến Hòa) là sai. Vì Kiến Hòa ngày trước là một
trong Tam Kiến ( Kiến Phong, Kiến Tường, Kiến Hòa ) lực lượng cơ
hữu của CS hoạt động rất mạnh, có không ít hàng tiểu đoàn
địa phương chưa kể du kích. Số cư dân được thổi phồng quá
đáng một cách cố ý.Ông Ngọc biện hộ là sự sơ sót của
Thầy.Theo tôi thì đây không phải là một sự sơ sót mà là một
sự cố tình.Tại sao? Tiền sư
Vô Hạnh không phải là một trẻ con,
một người vô não để không biết suy nghĩ chín chắn khi trích
dẫn một nguồn tài liệu đưa ra trước công chúng.Thứ hai, ông
dạy " Giáo pháp tỉnh thức''cho mọi người nhưng tự thân tâm
ông vẫn còn mê muội, đầy dẫy vô minh thì ông đâu xứng đáng
làm thầy thiên hạ, ông chỉ là một tên bịp có tầm cỡ mà thôi.
Nâng một con số - con số về những con người chứ không phải là
con vật hay đồ vật- lên 400 % sai sự thật mà ông gọi chỉ là
một sơ xuất thì chỉ có
miệng lưỡi của Vẹm mới nói,
mới nghĩ vậy thôi.
Ở đoạn ông Chung Ngọc làm cái loa
tuyên truyền gỡ tội cho bọn CS trong vụ thảm sát Tết Mậu thân
ở Huế. Khi ông bảo là Mỹ ném bom bừa bãi gây thương vong cho
5,6 nghìn thường dân. Sự dốt nát và nhận thức ấu trĩ- nếu không
nói là sự cố tình nhắm mắt lặp lại những lời chối tội
của CS do ông Chung Ngọc đưa ra đã cho ta thấy rõ Ông Chung Ngọc
đang phục vụ cho ai. Tất cả những người sống ở miền Nam có
chút tuổi đời để nhận thức đều biết tội ác của bọn CS
trong vụ thảm sát Tết Mậu Thân ở Huế. Cái chết của những người
bị chôn sống, bị đập đầu bằng dao, rựa, cuốc, bị xỏ xâu
bằng dây kẽm từng chùm trong các mồ chôn tập thể được khai
quật không lâu sau khi thành phố được giải tỏa không thể
giống với những vết tử thương do bom đạn và người Mỹ cũng
không có công sức nào gom xác lại và đào hố chôn như thế. Ðây
cũng chính là một trong những chứng tích để minh định số nạn
nhân trong vụ thảm sát là do ai gây nên. Ông nên tìm đọc tác
phẩm Giải khăn sô cho Huế của nhà văn Nhã Ca để tìm hiểu thêm.
Ông hỏi những con số của VNCH đưa ra có chính xác không thì ông
căn cứ vào đâu mà bảo là những con số của CS, của các tên
phản chiến Mỹ là chính xác.Thưa ông Ngọc, chẳng lẽ những con
số nào ông thấy nó phù hợp với ý đồ nối giáo cho CS là đáng
tin cậy còn ngoài ra thì không?
Viết đến đây tôi cũng xin đề cập đến một bài viết của Ông Tiểu Huyền " Tiêu diệt khủng bố mà vẫn có hòa bình ?" đăng trên cùng số báo với bài của ông Chung Ngọc để so sánh . Ông Tiểu Huyền đề cập đến lời nhận xét của Ðức Ðạt Lai Lạt Ma.Ngài đúng là bậc chân tu đạt đạo, các lời khuyên bảo của ngài thể hiện đúng tinh thần từ bi của Phật Giáo; không phân biệt, không kết tội, không nhìn một chiều như của Tiền sư Vô Hạnh. Cùng một sự kiện ngài không lên án Mỹ cũng không khuyến khích Mỹ phải trả thù mà chỉ bày tỏ lòng mong muốn là chính phủ Mỹ hãy thận trọng, tự chế, tìm giải pháp hợp tình hợp lý nhất; sau khi ngỏ lời chia buồn cùng nhân dân Mỹ. Ðó mới chính là những lời xuất phát từ sự thức tỉnh thật sự, còn những lời bóng bẫy, văn hoa nhưng chất ngất gươm đao của ngài Vô Hạnh thật không xứng đáng tư cách một đạo sư. Thành ra sự lên án Mỹ một cách thiếu căn cứ vững chắc và không phải lúc của Vô Hạnh là một âm mưu, cố tình rõ rệt không thể biện hộ.
Tôi
cũng xin nhắc lại là tiền sư Vô Hạnh không phải là một vị sư
Phật Giáo, ông ta là giáo chủ của cái gọi là Kitô Bụt giáo,
xin đừng cố tình áp đặt
để mập mờ đánh lận con đen; bản thân ông Vô Hạnh hay bất
cứ một vị sư nào cũng không phải là Phật giáo, đừng bao giờ
bắt chước Bin Laden mà bảo rằng " Ðụng đến Bin Laden là đụng
đến Hồi Giáo". Ðồng thời tôi cũng nói ra đây mục đích
của Trần Chung Ngọc và nhóm của ông là : Thứ nhất : Gây chia
rẽ trong cộng đồng Phật Giáo; hóa giải các nỗ lực tranh đấu
vì tự do tôn giáo, nhân quyền của những Tăng Ni và Phật Tử .
Thứ hai : Gây chia rẽ , phá vỡ sự đoàn kết giữa các tôn giáo
Việt Nam trong công cuộc đấu tranh chống bạo quyền Cộng Sản.Vì
sự đoàn kết của các tôn giáo chính là nỗi lo sợ của Cộng
Sản.Tôi sẽ chứng minh chỗ đứng của ông Trần Chung Ngọc từ
một số các bài viết của ông sau đây.
"Bài vài
nhận xét về vấn đề tranh đấu cho nhân quyền và tự do tôn giáo
ở hải ngoại" đăng ở Giao Ðiểm số 39-40.Vào câu mở đầu
Ông Ngọc viết " dù rằng trên thực tế chủ nghĩa Cộng Sản
đã không còn từ hơn 10 năm nay ".Ông bảo chủ nghĩa CS đã không
còn, điều nầy có lẽ đúng nhưng người Việt tự do chống lại
là chống cái chế độ độc tài CS phi nhân và dù chế độ ấy có
ngụy trang bằng thứ chủ nghĩa nào, có đổi tên gọi là gì đi
nữa mà thực chất không đem lại tự do,no ấm, dân chủ thực
sự cho quê hương Việt Nam thì chúng tôi chống lại, thế thôi.
Ông chê những người
tranh đấu cho nhân quyền chưa để
tâm nghiên cứu và chưa bao giờ về thẳng Việt Nam- như ông đã
về- để thu thập những dữ kiện chính xác làm căn bản vững
chắc cho việc tranh đấu. Ông còn nói đến đạo đức cá nhân, và
bản chất tay sai, do vô minh hoặc vô tình của những người
nầy.Ông còn bảo các quốc gia phương Tây lạm dụng bản Tuyên Ngôn
Quốc Tế Nhân Quyền và xã hội Ðông Phương khác với Tây Phương.
Những điều ông đề cập đến có đúng, nhưng chỉ phiến diện
và ông đã dùng những nhận xét ấy để phê phán các cuộc đấu
tranh vì tự do, dân chủ của Việt Nam.Thứ nhất cuộc đấu tranh
cho mục tiêu nhân quyền thực chất là đấu tranh cho dân quyền, là
những quyền căn bản của mỗi một công dân trong một nước mà
nếu tôi không lầm thì trong bản Tuyên ngôn Ðộc Lập đọc trước
Hội Trường Ba Ðình do Hồ
Chí Minh và trong Hiến Pháp của nhà nước CS Việt Nam đều có đề
cập đến. Trên các tiêu đề văn thư của chính quyền Cộng Sản
Việt Nam luôn có khẩu hiệu: ÐỘC LẬP, TỰ DO, HẠNH PHÚC, thế
nhưng sau gần 30 năm sau 75, đất nước vẫn chưa có tự do, độc
lập và hạnh phúc thực sự. Theo tôi các giá trị về quyền công
dân thì dù ở Ðông hay Tây phương thì cũng đều có giá trị như
nhau. Ðông Phương và Tây Phương có những khác biệt về văn hóa,
phong tục, tập quán nhưng những khát vọng của con người về
một cuộc sống an bình, hạnh phúc, một xã hội thuần lương thì
đều như nhau. Những kết quả có được qua bản Tuyên Ngôn Quốc
Tế Nhân Quyền là một quá trình hao tốn biết bao nhiêu máu xương
tranh đấu của nhiều thế hệ nhân dân đã viết nên. Vấn đề là
ởø các ý nghĩa tốt đẹp - có thể chưa toàn hảo- của bản Tuyên
Ngôn đã tán dương, đã khẳng định, còn các nước Tây Phương có
lợi dụng, có gây ra nhiều bất công cho các nước nhược tiểu
thì đó không phải là lỗi của những người đã dựa vào nó làm
một cái thước đo để căn cứ vào làm mục tiêu tranh đấu.
Ông sai lầm khi viết rằng " Truyền
thống dân tộc Việt Nam ghét nhất những kẻ nào mượn thế người
ngoại quốc để làm áp lực đối với chính quyền Việt Nam
". Ông đã đồng hóa chính quyền với nhân dân, với đất nước;
trong trường hợp Ðảng CS, chính quyền đang ở vị thế đối
lập với nhân dân, khi chính quyền đàn áp nhân dân thì chưa bao
giờ nhân dân lại đi bênh vực cái chính quyền ấy. Ðiểm nữa,
chính quyền ấy đã lệ thuộc vào CS quốc tế và đang là nô lệ
cho Trung Hoa- việc nhượng biển, nhượng đất, lệ thuộc trong
bang giao đã cho thấy thì nhân dân đâu có đứng về phía họ.Ngoài
ra, hiện nay chính quyền CS cũng đang muốn mượn các thế lực
ngoại bang như Mỹ, Nhật ...để củng cố quyền lực hầu cai
trị lâu dài hơn.
Theo
như lời ông nói Nhân quyền theo quan niệm của Mỹ là ở bản Tuyên
Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền; thế thì nhân quyền theo như quan niệm
của Việt Nam hiện nay ra sao ông có thể minh định để mọi người
cùng mở mang kiến thức. Có phải nhân quyền theo kiểu Việt Nam là
bắt bỏ tù không cần án lệnh, xét xử, tuyên án; chính sách hộ
khẩu trói buộc, các cấp xã ấp đã có thể bắt giữ người;
lập pháp, hành pháp, tư pháp đều do Ðảng thâu tóm, chính quyền
mọi ngành, mọi cấp thi đua tham nhũng còn đại đa số nhân dân
-ở các vùng nông thôn - thì nghèo khó. Trẻ con thì không được
học hành đầy đủ, ăn xin, móc túi, lê lết đầy đường, phụ
nữ thì bán thân nuôi miệng, thanh niên sống không biết ngày mai,
người già thì không được an dưỡng ... tất cả là thể hiện tính
ưu việt của nhân quyền kiểu Việt Nam ?
Khi ông phê bình bản Nhận định của Hòa
Thượng Thích Quảng Ðộ và bảo rằng đây là bản văn ngụy
tạo đồng thời ông dẫn chứng một số các câu châm biếm mà ông
cho rằng không hợp tinh thần đạo đức Phật Giáo và không nên có
ở miệng một cao tăng. Thưa Ông Chung Ngọc, có lẽ ông ở nước
ngoài quá lâu nên đã quên, đã không hiểu được đặc tính khôi
hài một cách chua cay là phản ứng của đa số nhân dân thấp cổ
bé miệng dưới sự áp bức của bạo quyền. Thành ra, chỉ những
người đã từng sống ở trong nước và đi sát với cuộc sống
nhân dân mới biết được những câu nói đó mà thôi và những câu
nói nầy Hòa thượng Quảng Ðộ chỉ ghi lại chứ Hòa Thượng đâu
có sáng tác ra. Thêm nữa, những câu nói nầy đã lột tả được
hết cái bộ mặt trái của nông thôn Việt Nam trong chế độ CS, là
sự thật chua cay, đâu có vu
oan, nói láo mà ông chê là không đúng với tư cách một vị cao tăng.
Ông lại dẫn chứng để phê phán 2 câu thơ
của Nguyễn Chí Thiện:
Ôi thằng Tây mà khi xưa người dân tốn bao xương máu đánh đuổi.
Nay người dân xao xuyến luyến tiếc vô cùng .
Ông bảo đây là tư tưởng bán nước cầu vinh, là " phủ nhận công ơn của ông cha chúng ta trong công cuộc dành độc lập cho đất nước, tôi nghĩ hai mươi mấy năm ông Nguyễn Chí Thiện nằm ngâm thơ cho muỗi và rệp nghe kể cũng đáng ".Thưa ông Ngọc, trí óc hẹp hòi và thiên Cộng của ông đã để lộ rõ ở câu nầy. Dưới thời Pháp thuộc vì nước nhà bị nô lệ, thực dân Pháp cai trïi áp bức nên nhân dân lầm than, trong trí tưởng của những nhà ái quốc và nhân dân thời đó đều đã nghĩ rằng hễ nước nhà được độc lập thì nhân dân tức khắc được no ấm. Họ đã đồng hóa độc lập với tự do, dân chủ. Cộng Sản đã lợi dụng tâm lý ấy nên dấu kín bộ mặt CS mà dương cao ngọn cờ " Ðộc lập dân tộc" để lừa gạt toàn dân. Thực sự độc lập không phải là điều kiện duy nhất ắt có và đủ để một đất nước có tự do, dân chủ và no ấm. Ðánh đuổi thực dân Pháp tốn biết bao nhiêu máu xương của nhân dân để thiết lập nên một chính quyền đàn áp càng khốc liệt hơn, tàn bạo hơn, dã man , thâm độc hơn và máu xương của nhân dân còn tiếp tục chảy nhiều hơn thì sự hy sinh xương máu ấy còn có ý nghĩa gì.Tôi nghĩ sau nầy lịch sử sẽ phán xét công minh công và tội của những người Cộng Sản Việt Nam. Ðừng đem độc lập để biện minh cho một chế độ độc tài sắt máu là CS. Lịch sử và thực tế trên thế giới hiện nay đâu thiếu các nước độc lập nhưng nhân dân các nước ấy vẫn lầm than, nghèo đói, không hưởng được các quyền tự do căn bản của một xã hội công dân. Nhân dân một nước không có tự do, dân chủ, ấm no là tại sự cai trị độc tài, áp bức của chính quyền chứ không phải tại vì có độc lập hay không. Bởi thế lời thơ của Nguyễn chí Thiện nói lên một thực tế phũ phàng, một sự tiếc nuối chua chát không phải là quá đáng hay sai trái. Có sai trái là ở cái chính quyền nhân danh nhân dân để áp bức nhân dân, nhân danh dân chủ để đàn áp, bỏ tù những nguời yêu nước, những kẻ có vài khác biệt về quan điểm chính trị. Nếu một chính quyền thực tâm vì dân và do dân sẽ phải biết nhục nhã vì đã không đem lại độc lập, tự do và hạnh phúc như đã và đang rêu rao. Trong vấn đề đánh Pháp để dành độc lập ông nên tìm đọc một số các sử liệu sẽ hiểu rõ ràng hơn .
Ông Chung Ngọc dẫn chứng có hàng trăm người về Việt Nam và
bản thân ông cũng đã có về, nhưng không thấy có đàn áp tôn giáo.
Ông lập luận như trẻ con ; bộ CS đàn áp tôn giáo nó phơi ra cho
ông thấy hay sao va øcả phái đoàn điều tra của Liên Hiệp Quốc,
dân biểu Nghị Viện Châu Âu nó
còn coi như pha, còn dở những thủ đoạn ra ngăn chặn thì sá gì
cái thứ như ông. Còn riêng ông có lẽ nó đã hướng dẫn ông đi
xem nhiều nơi do chúng định trước để ông về viết bài ca
tụng Việt Nam bây giờ đổi mới hoàn toàn rồi, không còn CS
nữa, không có đàn áp tôn giáo. Tôi mới qua Mỹ khoảng hơn 6 năm
nay, tại Việt Nam tôi ở gần khu vực có các thiền viện của
Thầy Thanh Từ, vào khoảng năm 90,92 gì đó CS không cấp hộ
chiếu cho Thầy Thanh Từ đi Pháp. Sau nầy dần dần nới lỏng hơn;
nới lỏng là đối với đồng bào Phật tử hoặc các giáo dân vì
họ đã xây dựng các giáo hội quốc doanh vững vàng rồi. Từ
khỏang năm 81 trở đi chùa chiền dần dần có đông người hành hương,
khoảng năm 93,94 mới thấy lại bóng dáng những chiếc áo lam của
Gia Ðình Phật Tử lai rai xuất hiện; nhưng CS Việt Nam cũng đã lưu
ý cảnh báo vì ngoài đoàn Thanh Niên Cộng Sản
ra nhà nước CS không bao giờ chấp nhận một đoàn thể
thanh niên nào khác sinh hoạt. Phần lớn những người đi dến chùa
vào những ngày lễ vía, cuối tuần không phải là để tu học mà
là để cầu tài, cầu phước, cầu an. . Do đó thành phần nầy dù
có nhiều thì cũng không có nghĩa là đạo Phật được phát huy
quang đại. Cộng Sản năm 90 không phải là CS năm 75 và càng không
phải là CS năm 54 . Nói thế không có nghĩa là CS đã thay đổi thành
tốt hơn nhưng những thủ đoạn của chúng đã trở nên tinh vi hơn,
thâm độc hơn nên dễ dàng đánh lừa những kẻ kém suy nghĩ. Do
đó đi về Việt Nam chỉ để nhìn thấy chung quanh Sài Gòn, Hà
Nội và những thành phố lớn với những lễ hội như Chùa Hương,
Chùa Bà . . .mà đánh giá là CS không có đàn áp tôn giáo và đang
về nguồn là quá hời hợt. À, mà tại sao lại phải về nguồn
nếu không từ bỏ nguồn cội từ bao lâu nay; nếu vẫn đang đắm
mình trong cội nguồn dân tộc từ bao lâu nay thì đâu cần phải
về nguồn .Nếu CS không có đàn áp tôn giáo thì tại sao lại
chụp mũ bắt bớ giam cầm các Tăng, Ni, Phật tử , các nhà lãnh
đạo tôn giáo và tín đồ, lại không cho Giáo Hội Phật Giáo
Việt Nam Thống Nhất hoạt động bình thường.Ông viết về
những Tăng Ni của Giáo Hội do nhà nước lập " . . .hoạt động
trong tinh thần tùy duyên bất biến của Phật giáo trong những hoàn
cảnh vô cùng khó khăn của thời thế " như vậy những hoàn
cảnh vô cùng khó khăn của thời thế mà ông vừa nói đó do ai gây
ra vậy thưa ông ? Có phải là tại bạo quyền CS gây ra không ? Ông
hạ một câu " Cộng Sản cũng chẳng tốt đẹp gì " là
một kiểu cá mè một lứa. Thực tâm mà nói, chế độ Việt Nam
Cộng Hòa ở miền Nam trước đây còn có nhiều điểm bất toàn,
chưa tốt; thế nhưng so sánh với chế
độ CS thì còn tốt hơn
nhiều lần.Nếu phải so sánh để chọn lựa thì đương nhiên người
ta phải chọn cái ít xấu hơn.Cứ nhìn xem chế độ lao tù và số
lượng nhà tù là đủ để đánh giá xã hội ấy tốt hay
xấu.Chế độ Việt Nam Cộng Hòa chưa tốt nhưng có thể thay đổi
cho trở nên tốt đẹp hơn, còn chế độ CS thì không thể thay đổi
được mà chỉ có thể thay thế nó mà thôi như lời một nhà lãnh
đạo Liên sô đã nói .Cũng thế, một con người có thể cải hóa,
thay đổi được là một con người còn có lương tri, còn tính người;
ngược lại con người không thể cảm hóa, thay đổi
được thì con người ấy đã hết thuốc chữa,chỉ còn có
cách là trừ diệt mà thôi.Ông dẫn lời của giáo sư Nguyễn
Mạnh Quang như một chân lý
" Ða số người Việt lưu vong có thể không đồng ý với
một chế độ độc tài chính trị, mức độ tham nhũng, chính sách
giáo dục yếu kém ở Việt Nam. Nhưng
điều nầy không có nghĩa là họ sẽ mù quáng ủng hộ bất cứ
một lực lượng nào, thường là hữu danh vô thực, nhờ thế
lực ngoại quốc thế tục cũng như tôn giáo để khuynh đảo chủ
quyền đất nước của họ "ï .Câu của ông Nguyễn Mạnh
Quang có điều đúng và cũng có chỗ sai. Ðiều đúng là dù không
đồng ý, chống lại chế độ độc
tài CS nhưng không có nghĩa là người Việt lưu vong mù quáng
ủng hộ bất cứ một lực lượng nào, thường là hữu danh vô
thực nhờ thế lực ngoại quốc, thế tục cũng như tôn giáo.Tôi
xin dứt câu ấy ở đây vì nó chỉ đúng đến đấy còn đoạn
sau " để khuynh đảo chủ quyền đất nước của họ " ông
đã sai lầm .Chủ quyền đất nước hiện tại đâu phải của
những người Việt
lưu vong, chính quyền hiện tại đâu phải chính quyền của những
người Việt lưu vong, cũng không có ở trong tay nhân dân trong nước
mà đang ở trong tay tập đoàn CS và cái tập đoàn nầy đã bất
chấp dư luận, tình cảm của nhân dân, truyền thống bất khuất
của dân tộc đang tâm cắt đất, cắt lãnh hải giao cho Trung
Cộng; chính quyền ấy đang bị nhân dân Việt Nam trong và ngoài nước
lên án.Cộng sản luôn phỉnh gạt dân chúng bằng câu " Dân làm
chủ, Nhà Nước quản lý, Ðảng lãnh đạo " và chủ quyền đất
nước phải được hiểu theo nghĩa ấy để thấy rằng dân chỉ có
nghĩa vụ lao động, đóng
thuế, hy sinh xương máu để gìn giữ đất nước còn nhà nước
CS mà lãnh đạo là đảng Cộng Sản mới thực sự là chủ nhân
ông cả đất nước và nhân dân .
Cuối bài, ông nói những người chống
Cộng ngoài nước phản đối giao lưu văn hóa, chống những người
trong nước sang Mỹ làm công tác ngoại giao, văn hóa hoặc du lịch,
chữa bệnh, thăm viếng. Tôi chưa nghe nói có ai chống lại việc
người trong nước ra ngoài thăm thân nhân, chữa bệnh. Tôi chỉ
xin đề cập đến những việc gọi là giao lưu văn hóa; theo sự
nhận xét của nhiều người thì giao lưu văn hóa chỉ đúng nghĩa
khi được mở rộng trên hai chiều, hãy để các văn hóa phẩm
của người Việt hải ngoại được tự do bày bán bên trong nước
và ngược lại . Ngày nào chỉ kêu gọi người ngoài nước mở
cửa cho các sản phẩm văn hóa của bên trong nước mà cấm cản các
sản phẩm bên ngoài nước không cho du nhập vào là không công
bằng, là gian lận. Còn công tác ngoại giao, văn hóa thì theo ông
Ngọc ai là người có đủ tư cách và điều kiện để ra nước
ngoài làm các công tác ấy nếu không là các viên chức của chính
quyền CS? Ðối với người CS, chính trị là tối thượng; chính
trị chi phối tất cả mọi hoạt động; tất cả đều nhìn qua lăng
kính chính trị thành ra không có sự kiện nào độc lập đúng nghĩa
của nó trong xã hội CS cả. Chỉ những người chưa hiểu, chưa có
kinh nghiệm sống với CS mới mơ hồ như vậy thôi.
Trong bài viết rất công phu của ông Nhân
quyền của ai và cho ai, trong đoạn ông in đậm nét với câu
:" và,việc Mỹ đơn phương tạo nên cuộc chiến Quốc Cộng
ở Việt Nam..." Ông Chung Ngọc đổ tội cho Mỹ tạo nên cuộc
chiến Quốc cộng mà không thấy là nếu không có sự giúp đỡ
của Mỹ thì Cộng sản đã chiếm cả nước từ khoảng năm 60
chứ không phải đợi đến năm 75 đâu, Có lẽ đó là điều Ông
Chung Ngọc mong nuốn thế. Ông Chung Ngọc có biết là Cộng sản
Việt Nam dưới sự lãnh đạo và yểm trợ mạnh mẽ của quốc
tế Cộng sản âm mưu nhuộm đỏ Việt Nam và các nước Miên, Lào
không, là tên lính tiền phong của Cộng sản quốc tế qua tài
liệu của chính Cộng sản.Nếu Việt Nam hoàn toàn lọt vào tay
Cộng sản từ năm 60,chắc bây giờ Việt Nam cũng sẽ giàu đẹp,đã
tiến lên thiên đường Xã Hội Chủ Nghĩa như Bắc Hàn rồi phải
không ông Chung Ngọc ? Những bài viết của ông công phu, sự nghiên
cứu sâu rộng thế nhưng tôi nhận thấy một điểm nầy ông chỉ
có tài trên lãnh vực nghiên cứu, tìm tòi qua tài liệu ở các thư
viện, còn các suy nghĩ của riêng ông - made in TRẦN CHUNG NGỌC - thì
đôi khi ngây thơ nhất là các nhận xét về Cộng sản -sự ngây
thơ của một mẹ mìn.
Ðoạn ông nói
về chủ thuyết Mác xít là :"Lê Nin, Mao Trạch Ðông, Hồ Chí
Minh áp dụng chủ thuyết nầy trong những hoàn cảnh đặc biệt
của mỗi quốc gia để đương đầu với Tây phương,động viên
quần chúng chống nô lệ và bất công xã hội,khẳng định tinh
thần quốc gia và quyền tự quyết của quốc gia".Những điểm
trên có phần đúng nhưng chỉ đúng với Lênin,Mao Trạch Ðông mà
Hồ chí Minh thì không vì y chỉ là tay sai của Nga Tàu và tinh
thần quốc gia với quyền tự quyết của quốc gia hoàn toàn chỉ
có trên lý thuyết tuyên truyền mà thực tế thì ngược lại.Thoát
khỏi nô lệ ngoại bang nhưng đưa đất nước vào một tình
trạng nô lệ thảm khốc hơn,hệ thống chặt chẽ hơn,xã hội
bất công hơn như vậy có đáng được ca tụng không ông Chung
Ngọc ?
Ông Ngọc so sánh các quốc gia ông gọi là
độc tài như : "Tây Ban Nha, Bồ Ðào Nha, một số nước ở Châu
Mỹ La Tinh , Phi luật Tân , Nam Hàn, Ðài Loan...Không có một quốc
gia nào trong những quốc gia trên chịu nạn chiến tranh như Việt
Nam,không có một quốc gia nào người dân có tâm thù hận Quốc
Cộng do ngoại bang gây nên." Ông đã dẫn chứng và lý luận
sai lạc về các quốc gia kể trên may mắn không có chiến tranh
Quốc Cộng vì chính quyền dù độc tài nhưng không phải là chế
độ Cộng sản, do đó nên chuyển từ độc tài sang dân chủ một
cách êm thắm nhờ sự đấu tranh của các phong trào dân chủ trong
nước. Ông dẫn chứng cả Nam Hàn vào số những Quốc gia nầy
tại sao ông không so sánh với Bắc Hàn cùng thời gian như Nam Hàn,
tại sao Bắc Hàn còn nghèo đói, còn lạc hậu- Có phải vì Bắc Hàn
còn nằm trong tay cai trị của Ðảng Cộng Sản không, thưa Ông ?
Ông đã nói y như
quan điểm của những người Cộng sản đã nói về sự ổn định
xã hội ; Cộng sản đã viện cớ cần có sự ổn định xã hội
để đàn áp các phong trào dân chủ trong nước, thế thì ngày nào
còn có sự đàn áp những tiếng nói của trí thức, nhân sĩ, lãnh
đạo các tôn giáo thì ngày ấy đất nước không thể có tự do dân
chủ thật sự.Ông cũng dẫn chứng lời của Dương Thu Hương :
" Vấn đề tự do dân chủ cần phải có thời gian không thể
đốt cháy giai đoạn được" để phụ họa cho mưu đồ kéo dài
nền độc tài toàn trị của Ðảng Cộng sản Việt Nam. Cần
phải có thời gian là bao nhiêu năm hả Ông Ngọc ? Trong khi đất nước
thống nhất gần 30 năm rồi mà Dân chủ và Tự do cũng chỉ là bánh
vẽ, chỉ nằm trên khẩu hiệu mà thôi. Kiểu nầy chắc còn phải
chờ thêm 30 năm nữa hoặc hơn để Cộng sản ban ân huệ cho nhân
dân Việt Nam được hưởng dân chủ từ từ, nhỏ giọt và những
kẻ như TRẦN CHUNG NGỌC cũng sẽ tung hô sự sáng suốt, ân sủng
của Ðảng đã ban cho nhân dân. Ông Ngọc nên xem bài viết của Hà
Sĩ Phu trả lời nhóm Thông luận mới đây để hiểu thêm về
Cộng Sản Việt Nam.
Gần cuối bài Ông
Chung Ngọc nói là Việt Nam đang đi trở về với cội nguồn dân
tộc. Ông dẫn chứng Ông Lý
Quang Diệu với Khổng Giáo.Thưa ông Chung Ngọc một điều là Ông
Lý Quang Diệu không là một người Cộng sản và Singapore không
phải là một nước Cộng sản. Cho đến tận lúc nầy các nhà lãnh
đạo Việt Nam vẫn còn nhai đi nhai lại mớ tư tưởng vay mượn
gọi là tư tưởng Hồ chí Minh trong các nghị quyết mới ban hành.
Ông lại xem các khẩu hiệu mà Cộng sản rêu rao làm thật thì
quả là chính ông mới bị cận thị nặng. Ở Việt Nam hiện nay
không phải là tiên học lễ hậu học văn đâu thưa ông mà là tiên
học phí, hậu học văn đấy. Những lễ hội ông kể chỉ là
mặt nổi, mặt tuyên truyền và kinh doanh chứ thực chất không phát
xuất từ nhu cầu về nguồn như ông tưởng đâu . Ông vẫn nhai đi
nhai lại cái luận cứ của Cộng sản là : "đã kiên cường
chiến đấu để giành lại độc lập và thống nhất cho Việt
Nam." Ðộc lập và thống nhất có nghĩa lý gì khi hàng triệu
người dân hai miền Nam Bắc bỏ xác trên khắp các nẻo đường
quê hương, nơi những vùng biển trên bước đường đi tìm tự do
- những người đi tìm tự do chắc không có ông Chung Ngọc vì ông
,tôi không biết đi theo hình thức nào, khi nào- có thể ra đi mang
các chỉ thị trong người. Ðộc lập và thống nhất có nghĩa lý
gì khi nhân dân còn lầm than khốn khó.Không thể đem vài năm đổi
mới ngoài da để che lấp đi hàng 50 năm máu xương và nước mắt
của nhân dân hai miền đã đổ xuống.
Cuối cùng, mặc dù ở phần cuối bài Nhân
quyền của ai và cho ai tôi có vài điểm đồng ý với ông về Kitô
giáo. Tuy nhiên, về phần những quan niệm của ông về Cộng sản
có nhiều thiên lệch, ông ca tụng bài của Hòa thượng Quảng Liên.Thú
thật HT.Quảng Liên với tâm từ bi của một vị tu hành và ông ta
nhìn chính quyền Cộng sản với cái nhận thức, mắt kính của riêng
mình khi viết : "Cộng sản ngày nay không phải là Cộng sản
trước năm 75, qua quá trình lèo lái con thuyền chính trị Việt
Nam, chính quyền đã và đang nhận thức chuyển mình theo thời gian,
thời gian là vàng ngọc. Cuối cùng nhận thấy ai cũng là người yêu
nước, yêu dân tộc bằng cách nầy hay cách khác. Khác tư tưởng
quan niệm không thành vấn đề mà quan trọng là vấn đề đoàn
kết dân tộc, cùng nhau xây dựng đất nước giàu mạnh."
Ðoạn văn trên rất hay, lý tưởng nhưng
rất tiếc chỉ là những điều " mơ ước " của Hòa Thượng
Quảng Liên chứ không phải nằm trong văn kiện, quan niệm thật
sự của giới lãnh đạo Cộng sản. Hòa thượng bảo khác quan
niệm không thành vấn đề, tại sao các vị Nguyễn Thanh Giang, Hà
Sĩ Phu, Trần Ðộ... đóng góp ý kiến xây dựng nhà nước, xây
dựng Ðảng thì lại bị trù dập, áp bức. Phong trào nhân dân
chống tham nhũng lại bị bắt bớ, đàn áp. Cộng sản ngày nay không
phải như trước năm 75. Tại sao quý vị lại không thấy Cộng
sản đến năm 90, 2000 vẫn còn áp bức? Cộng sản hôm nay có khác,
khác ở chỗ không phải tốt đẹp hơn lên,tự do dân chủ hơn mà là thâm độc,
tinh vi hơn và tham nhũng hơn cũng như giàu có hơn.
Kết luận Hòa thượng Quảng Liên nói rõ: "Kẻ thù của
chúng ta không phải là Ðảng và nhà nước Xã hội chủ nghĩa mà
là nhóm người có tổ chức quốc tế hướng ngoại, âm mưu lật
đổ chính quyền và cũng âm mưu giết hại chúng ta nếu có cơ
hội." Lời Hòa thượng Quảng Liên đúng là phát ngôn viên
của chính quyền Cộng sản, thêm nữa chụp mũ cho các hoạt động
nhằm thay đổi chế độ Cộng sản ở bên trong nước là " có
tổ chức quốc tế hướng ngoại". Nếu mai nầy nhân dân
Việt Nam có nhất tề nổi dậy như Ba Lan, Nam Tư... chắc Hòa thượng
Quảng Liên cũng sẽ -giống như Cộng sản sẽ nói - là do ngoại
quốc giựt dây, là tay sai của ngoại bang. Ðồng thời Hòa thượng
còn thòng thêm một câu ám chỉ để phá vỡ sự đoàn kết của các
Tôn giáo ở Việt Nam. Xin nhớ cho rằng không phải tất cả những
người Phật Giáo đều tốt cả, đều có tinh thần dân tộc và
đạo pháp cả và không phải tất cả
những người Thiên chúa giáo
đều vọng ngoại, đều là lính của La Mã cả.
Ông CHUNG NGỌC
nhắc lại Hòa thượng Quảng Liên là một trong những vi lãnh đạo
Giáo hội Phật Giáo Thống nhất tại Việt Nam trước và sau năm
75 cũng chẳng nói lên được điều gì vì không thể chứng minh là
trước năm 75 và sau năm 75 Ông vẫn là Ông, không thay đổi chính
kiến. Không thể chứng minh là trước năm 75 ông chống Cộng mà bây
giờ ông không chống Cộng hay ngược lại. Chỉ xin nhìn vào
những lời lẽ của ông để đánh giá, ông cũng chỉ là cò mồi
của chính quyền Cộng sản không hơn không kém.
Ông CHUNG NGỌC bênh
vực, tán đồng Hòa thượng Quảng Liên bởi vì Ông cũng chỉ -
tự nguyện có ý thức - làm một thứ mẹ
mìn cho chính quyền Cộng sản Việt Nam mà thôi .
TRÍ ÐỨC
03/01/02