anh hùng ca
người chiến sĩ 
vườn ngâu tân phú


Xin thành kính nghiêng mình trước hồn thiêng anh
người chiến sĩ Vườn Ngâu kiên cường bất khuất





Chiến sĩ vườn ngâu,
anh, 
người chiến sĩ vườn ngâu Tân Phú
Anh nằm xuống nhưng vườn ngâu vừa đứng dậy
Điệp trùng màu hoa vàng anh dũng của quê hương
Anh chiến sĩ ơi, anh chiến sĩ rất can trường
Anh chết nhưng khí hùng anh anh còn sống mãi
Giữa lòng người, lòng đời, lòng thế kỷ
Hoa ngâu vàng thơm ngát bước anh đi
Và còn đây, còn đây những tay súng rất kiên trì
Quyết chiếm lại vườn ngâu thủa trước

Một ngày cuối tháng tư giặc tràn về Phú Lộc
Mang trong đầu tư tưởng Mác Lênin
Giải phóng ai đây hay gông xích đời mình
Giải phóng ai đây, mà lấy máu anh em 
làm niềm vui chiến thắng
Làm sao anh có thể quên được những đồng đội
hiên ngang như rừng cây đứng thẳng
Đã dùng chính xác mình ngăn bước giặc xâm lăng
Vang vọng trong gió ngàn lời bè bạn trối trăn:
"Anh phải sống để rửa hờn cho đất nước"
Len lỏi giữa trùng vây giặc hàng hàng lớp lớp
Anh về đây giữ vững màu cờ
Anh về đây cùng dăm anh em lập chốt ngăn thù
Lá ngâu xanh bạt ngàn che màu áo trận
Hoa ngâu vàng sôi thêm niềm căm phẫn
Anh về đây, về đây cố thủ đất quê hương
Anh về đây, vườn ngâu phảng phất
hương rừng đất núi Lam Sơn
Của một thủa nào cha ông đứng lên phất cờ trung liệt
Bao nhiêu lần giặc xua quân càn quét
Cùng với anh, vườn ngâu hôm nay 
thành lũy thép ngăn thù
Giặc điên cuồng. Giặc sợ sệt. Giặc lo âu
Chúng hạ lệnh diệt anh bằng mọi giá
Anh quặn đau nhìn từng anh em mình gục ngã
Dù cái chết của mỗi người 
đã đổi đổi gấp mười lần
bọn giả hiệu nhân dân
Dăm anh em thủa ban đầu giờ chỉ còn lại mỗi mình anh
Và viên đạn cuối cùng 
cũng vừa xuyên tim vài tên giặc đỏ
Xao xác lá ngâu xanh nhìn anh 
như có nỗi niềm nào muốn tỏ
Vuốt mắt bạn bè, anh nén chặt nỗi đau
Sao họ vẫn như nhìn anh mắt sáng nụ bông ngâu
Có phải chăng
hồn thiêng anh em
đang đẩy lửa vào lòng anh bất khuất
Và nắng buổi chiều cũng vừa rưng rưng tắt
Tay nắm chặt lưỡi dao, anh tiến ra phía trước tìm thù
Lưỡi dao, lưỡi dao cuối cùng
của một đời dọc ngang nắng gió bụi mù
Bây giờ vẫn tiếp tục cùng anh viết thêm dòng sử máu

Ơi anh, người chiến sĩ can trường của vườn ngâu Tân Phú
Trong đêm tối mịt mùng,
anh biết chăng, giặc đã âm thầm rình rập bủa vây
Chúng tấn công chỉ mỗi một mình anh
bằng cả rừng người 
mà chúng tự hào là đuổi Mỹ thắng Tây
Hùm thiêng sa cơ rồi,
trời ơi,
anh rơi vào tay giặc

Trên vòm đêm thâm u, ánh sao mai đầm đìa nước mắt
Lá ngâu xanh run từng loạt kinh hoàng
Hoa ngâu vàng tan tác rụng đau thương
Đất Tân Phú khuya nay cũng nghe chừng dậy sóng
Chúng dẫn anh đi giữa trùng trùng lê, súng
Giữa sáng tinh sương, 
chúng cho quân đi tập họp xóm làng
Lập ngay cái gọi là " tòa án nhân dân "
Để tử hình anh,
người mà chúng cho rằng cực kỳ phản động
Tin sét đánh lan nhanh về thôn xóm
Ôi còn đau xót nào hơn 
cho mẹ anh một đời quằn nặng thương đau
Nghe tin con sắp bị giặc bêu đầu
Mẹ ngất lịm trong tận cùng nỗi khổ
Và vợ anh,
người vợ hiền đã bấy lâu 
cùng anh chia sương xẻ gió
Nỗi niềm này, đất trời thấu tỏ cho chăng
Cố nén đau thương chị cõng mẹ anh ra chợ đầu làng
Với hy vọng mong manh
van xin cho chồng được toàn mạng sống
Sự thật rành rành đây, phải đâu là ác mộng
Anh đang đứng giữa lăm lăm những mũi súng kinh hoàng
Chị kêu gào. Chị vật vã. Chị khóc than
Giặc vẫn vô lương như loài thú cầm oan nghiệt

Trước " tòa án nhân dân ", nhân dân bảo tha
giặc nhân danh nhân dân bảo giết
Đối diện tử thần, anh vẫn kiên cường
hét vang những lời đanh thép uy nghi:
" Mẹ về đi, em về đi !
Hãy coi con, 
hãy coi anh như đã chết một thời nào xa lắc
Lo nuôi con và dạy cho chúng đừng bao giờ theo giặc
Đường anh đi anh đã chọn cho mình
Sống anh hùng thì chết cũng quang vinh
Mẹ về đi, em về đi, khóc làm gì tốn thêm nước mắt ! "

Giặc hoảng hốt sợ những lời anh sắt thép
Làm nhân dân nổi dậy giữa "nhân dân"
Giặc điên cuồng, tàn bạo, phi nhân
Súng Liên Xô nổ vào đầu dân Việt

Nhân danh ai đây, người mình họ giết ?!
Nhân danh ai đây, giặc siết cổ người ?!
Còn chút tàn hơi, anh hét vang chuyển động đất trời:
" Việt Nam muôn năm ! Việt Nam muôn năm ! "
Anh ơi, anh nằm xuống rồi
nhưng anh còn đứng mãi giữa nhân dân
Khiếp vía trước khí thế kiêu hùng của anh,
người chiến sĩ vườn ngâu Tân Phú
Giặc kinh tâm ngỡ anh như còn thở
Súng run tay, chúng quay mặt bóp cò
Anh nằm đó và hồn non sông rung động
Gió xao buồn rụng xuống mấy bông ngâu
Mưa lưa thưa gieo rắc giọt sầu
Như hơi ấm linh thiêng truyền từ cánh tay ngàn đất mẹ
Anh chiến sĩ ơi,
toàn đất trời hôm nay đang sụt sùi nhỏ lệ
Thương tiếc anh và căm hận lũ hung tàn
Cây cỏ cũng đang âm thầm rũ lá chịu tang

Chiến sĩ vườn ngâu,
anh,
người chiến sĩ vườn ngâu Tân Phú !
Anh nằm xuống nhưng vườn ngâu vừa đứng dậy
Điệp trùng màu hoa vàng anh dũng của quê hương
Anh chiến sĩ ơi, anh chiến sĩ rất can trường
Anh chết nhưng khí hùng anh anh còn sống mãi
Giữ lòng người, lòng đời và lòng thế kỷ
Hoa ngâu vàng thơm ngát bước anh đi
Và còn đây, còn đây những tay súng rất kiên trì
Quyết chiếm lại vườn ngâu thủa trước

Lê Quang Phục

*Lê Quang Phục là tên chung của hai tác giả, và
"Anh Hùng Ca Người Chiến Sĩ Vườn Ngâu Tân Phú" là thi phẩm độc nhất. Nội 
dung và tình tiết của thi phẩm này được dựa trên một chuyện có thật xảy ra 
tại ngoại ô Sài Gòn khoảng trung tuần tháng 5 năm 1975.
Bài thơ này đã được đăng tải trên báo Bản Xứ (1979) cũng như một số 
báo Việt Ngữ khác tại Hoa Kỳ, và đã được báo VietNam Digest dịch sang 
tiếng Anh.