TIẾNG QUẢNG-NAM


Em vốn biết Anh người dân xứ Quảng
Chỉ vì nghe thoang thoảng giọng quê hương
Tiếng Quảng-Nam nặng chất muối hơn đường
Bởi tiếng nói, nơi tâm hồn gởi gắm
Giọng quê Anh, vẫn thiết tha đằm thắm
Vẫn mượt mà như dải lụa Duy-Xuyên
Buổi sơ giao lòng vương vấn tơ duyên
Khi tán tỉnh ngày ra thi xứ Huế
Tiếng Quảng-Nam lưu truyền cho hậu thế
Giọng hùng hồn (khi) diễn thuyết, Phan-chu-Trinh
Áng văn chương, câu thi phú diễm tình
Ðã rợp trời, bay đàn chim "Ngũ Phụng"
Tiếng Quảng-Nam, được người đời ca tụng
Lại hiền hòa như hạt lúa, củ khoai
Lời chanh chua, đanh đá, bỏ ngoài tai
Ưa tranh cãi, để tìm ra chân lý
Dù được, thua vẫn nêu cao sĩ khí
Tự ngàn xưa cho mãi tới ngày nay
Trần thái Xuyên (1) bị trói cả chân tay
"Chém ngang lưng", tại pháp trường Chợ Cạn
Miệng tung hô câu nhân quyền cách mạng
Ngay trước khi thân thể đứt lìa đôi
Tiếng Quảng-Nam, từ tia máu nóng sôi
Vẫn mịn màng như khoai bùi Chợ Ðược
Vẫn dẻo dai như nếp "Mường" Tiên-Phước
Quảng-Nam, nơi Cách Mạng dấy phong trào
Người Quảng-Nam, ôi! Biết mấy tự hào
Tiếng tiết tấu từ núi sông hùng vĩ
Giọng Quảng-Nam, cao ngất trời nghĩa khí
Ðược tô bồi bởi hồn dất địa linh.

Mạnh đông Canh-thìn
AN-SƠN
(1) Trần Quý Cáp

(Ðã đăng Ðặc san Ðất Quảng Xuân Tân-Tỵ, Seattle, Washington)